Chúng ta đang sống trong một thời đại tôn sùng sự “thêm vào”. Thêm của cải, thêm thành tích, thêm quan hệ, thêm trải nghiệm. Xã hội dạy ta rằng hạnh phúc là một ấm nước phải luôn “đầy”, và nếu “củi” (thời gian, sức lực, tâm trí) không đủ, nghĩa vụ của ta là phải “cố gắng kiệt sức tìm thêm củi.”
Nhưng rồi, ta nhận ra mình đang đứng giữa một khu rừng kiệt quệ, tay ôm một ấm nước lạnh ngắt mà ta không bao giờ đun sôi nổi.

Chính lúc này, triết lý “Nếu không đủ củi để đun sôi cả một ấm nước đầy, thì chi bằng hãy bớt nước đi” vang lên như một lời thức tỉnh. Đây không phải là sự thỏa hiệp hay thất bại; đó là một đạo lý sống sâu xa, một trí tuệ về sự “vừa đủ”. Bình an đích thực không đến từ nỗ lực sở hữu tất cả, mà đến từ can đảm buông bỏ những thứ không cần thiết.
Nghịch lý lớn nhất của con người hiện đại là chúng ta tin rằng hạnh phúc tỷ lệ thuận với sở hữu. Ta đo lường giá trị bản thân bằng những gì ta “có” – một công việc danh giá, một ngôi nhà lớn, những mối quan hệ xã giao rộng rãi. Ta cố “giữ khư khư” chúng, ngay cả khi chúng khiến ta kiệt quệ.
Như triết lý đã chỉ ra: “Có những mối quan hệ đã khiến ta cạn kiệt, nhưng vẫn cố giữ vì sợ mất. Có những công việc mỗi ngày đều khiến ta nặng nề, nhưng không dám buông vì lo thất bại.”
Câu chuyện có thật của Joshua Fields Millburn và Ryan Nicodemus, được biết đến với tên gọi “The Minimalists” (Những người sống tối giản), là minh chứng rõ nét cho ấm nước quá đầy. Cả hai đều ở đỉnh cao của “giấc mơ Mỹ” trước tuổi 30: mức lương sáu con số, xe sang, nhà lớn, và vô số tiện nghi vật chất. Họ có một “ấm nước đầy” mà cả thế giới ao ước.
Nhưng họ không có “lửa”. Họ chìm trong nợ nần, căng thẳng, trống rỗng và bất an. Họ nhận ra mình đang dùng toàn bộ “củi” (sinh mạng) của mình chỉ để duy trì một ấm nước mà họ thậm chí không cần đến.
Họ đã chọn một quyết định can đảm: “rót bớt nước đi”. Họ từ bỏ công việc lương cao, bán đi hầu hết tài sản, và chỉ giữ lại những gì thực sự mang lại giá trị. Họ “bớt tham cầu” và tìm thấy “lòng nhẹ nhàng hơn”. Họ “bớt mong chờ” vào sự công nhận của xã hội và tìm thấy “tâm yên hơn”. Quyết định “bớt đi” này không khiến họ thất bại; nó giải phóng họ. Họ đã tìm thấy hạnh phúc, không phải bằng cách kiếm thêm củi, mà bằng cách nhận ra mình chỉ cần một “tách trà ấm”.
Trí tuệ của việc “rót bớt” chính là hiểu được lời dạy của thiền: “buông thì nhẹ, nắm thì nặng.” Nỗi khổ của chúng ta không nằm ở bản thân sự việc, mà nằm ở sự bám chấp của ta vào nó.
Chúng ta bám chấp vào một “giấc mơ khi xưa từng đẹp, nhưng nay đã không còn phù hợp”, chỉ để “chứng minh mình không sai”. Chúng ta bám chấp vào việc phải làm “đẹp lòng thiên hạ” thay vì “sống thật với lòng mình”. Chính sự bám chấp này là ấm nước nặng trĩu làm tàn lụi ngọn lửa “củi” của chúng ta.
Thể thơ Haiku của Nhật Bản, với sự tinh giản tuyệt đối, đã nắm bắt được tinh thần “vừa đủ” này:
Nước đầy, củi ít
Rót bớt, lửa reo vui
Ấm trà vừa sôi.
Bài thơ Haiku gói trọn triết lý: hạnh phúc là khoảnh khắc ngọn lửa (tâm sức) vừa vặn với ấm nước (mong cầu). Khi chúng ta can đảm “rót bớt” những gánh nặng không cần thiết, ngọn lửa nhỏ bé trong ta cũng đủ sức reo vui, đủ sức làm “sôi” cuộc đời mình.
Hay như một bài Haiku khác về sự buông bỏ:
Tay nắm chặt quá
Buông bớt, trời đất rộng
Lòng nhẹ như mây.
“Can đảm” thật sự không phải là chịu đựng đến kiệt sức. “Can đảm, không phải là chịu đựng tới cùng. Can đảm là biết dừng lại đúng lúc.” Dám thừa nhận con đường này không dành cho mình. Dám buông bỏ một công việc, một mối quan hệ, hay một hình ảnh mà ta đã cố công xây dựng, để bảo vệ ngọn lửa bên trong. Đó là sự dũng cảm lớn nhất.
Bởi lẽ, “một bữa cơm đơn sơ nhưng đầy tình thương còn quý hơn bàn tiệc xa hoa mà lòng trống rỗng.” Một giấc mơ vừa tầm, một ngọn lửa nhỏ nhưng đủ ấm, một ấm nước nhỏ nhưng chắc chắn sẽ sôi – đó mới là bình an.
Chúng ta đến thế giới này không phải để gồng gánh một ấm nước đầy vô tận. Chúng ta đến để tận hưởng một tách trà nóng. Nếu hôm nay bạn thấy mình mệt mỏi, đừng cố lao vào rừng tìm thêm củi. Hãy can đảm nhìn lại ấm nước của mình và tự hỏi: “Điều gì mình có thể rót bớt đi?”
Hạnh phúc, xét cho cùng, không phải là có tất cả. Hạnh phúc, là “vừa đủ” – vừa với sức mình, và vừa với ngọn lửa trong tim.
![Nguyễn Đức Duy [Qu Li]](https://nguyenducduy.com/wp-content/uploads/2022/12/z3978793101633_8c52dba746eb37c9263b644823a6909d-modified-1024x1024.png)