Hạn hán khiến gian nhà nhỏ của cha con người đào giếng thuê tấp nập người đến tìm. Họ là những chủ rẫy cà phê đang phát điên vì thiếu nước tưới.
Ban đầu thì ông hẹn miệng, nay vét giếng cho người này mai đào thêm giếng cho người kia. Sau, người đến thuê đông quá, ông phải “lên lịch làm việc” bằng sổ sách đoàng hoàng.
Nhìn thấy tên mình nằm cuối cùng trong cuốn sổ quăn góc của ông già, một chủ rẫy la lên:
– Trời đến tháng sau mới tới lượt tôi thì rẫy chết khô mất còn gì!
– Biết làm sao được – ông già trả lời – Tôi đã hứa với những người đến trước rồi.
Hay là… – Đợi mọi người về hết, ông chủ rẫy xòe tay ra – Ngay hôm nay ông đến vét giếng giùm tôi đi, tôi trả ông gấp hai lần người ta.
Đứa con trai giật mình. Ông già ngước nhìn ông chủ rẫy, rồi chầm chậm lắc đầu.
– Thôi thì gấp ba. Đi, tôi chở cha con ông đi luôn bây giờ cho tiện, chiều có xe chở về tận nhà. Đây, tiền đưa trước.
– Không! Tôi không… – Ông già nặng nề gạt tay qua một bên.
– Ba! – Đứa con trai kêu lên.
Cuối cùng ông chủ rẫy đành ra về.
– Hứa… hứa… hứa thì đã sao! Người ta còn hứa nhiều chuyện động trời hơn mà có sao đâu.
– Đó là người ta! Người ta coi lời hứa giống như xe cô, đồ trang sức… Mất cái này còn cái khác…
– Bộ lời hứa với ba là vàng hả? – Đứa con tức tối vì tiếc rẻ.
– Ba không có gì cả nên lời hứa là tài sản duy nhất của ba.
Nó đúng là vàng của ba đó! – Ông già hóa giải câu nói hỗn của đứa con một cách giản dị.
#lờihứa #tàisảncủamộtconngười