Nửa đang lưu lạc

1 lượt đã xem

Tác giả: Nguyễn Thế Hùng
Minh họa: Hồng Thiện Cường

     Cơ quan làm ăn thua lỗ, buộc phải thay lãnh đạo. Ngay buổi ra mắt, lãnh đạo mới đã tâm sự: “Xin mọi người đừng nhìn vào mái tóc của tôi mà hãy để tâm xem tôi suy nghĩ những gì trong đầu và làm được những gì trong thời gian tới”. Khó đấy, suy nghĩ trong đầu thì làm sao mà biết được, chỉ mong sao sếp mau tháo gỡ khó khăn, đưa cơ quan đi lên, sếp có cơm ăn thì anh em cũng có chút cháo mà húp. Mong là mong vậy thôi, chứ ai nấy đều cảm thấy vô cùng chán nản, mấy sếp trước nam nhi chi chí, kinh nghiệm bản lĩnh đầy mình, vậy mà thua lỗ vẫn hoàn thua lỗ, khó khăn vẫn hoàn khó khăn, đời sống anh em đi xuống như xe tuột dốc không phanh. Không biết cấp trên nghĩ thế nào lại điều về đây một sếp mới.

     Giới tính: Nữ

     Ngoại hình: Cao một mét bảy mươi, tóc dài, da trắng, dáng đi uyển chuyển dễ nhìn.

     Tuổi đời: U.40

     Tình trạng hôn nhân: Phòng không.

     Giới tính, ngoại hình thì ai nhìn cũng biết, còn tuổi đời và tình trạng hôn nhân là do Tiến béo tăm được tin ở phòng nhân sự. Khi nghe Tiến béo bô bô U.40, phòng không, anh em đều tự nhiên không ai bảo mà đồng loạt hướng cái nhìn ngỡ ngàng sang tôi rồi sau đó đều lắc đầu ngán ngẩm. U.40 mà còn phòng không thì khó tính phải biết, con người ta không cãi được đạo trời đâu, phải có cặp có đôi, âm dương nó hài hòa mới mong thong dong về suy nghĩ, mới mong đủ sức khỏe mà kéo cái cỗ xe đang nằm chết gí dưới đáy vực của thua lỗ là cái cơ quan này lên. Anh em chán nản, còn tôi thì chán chường đến nỗi không muốn chường mặt đến cơ quan. Tôi chán hơn anh em là có cái lý của tôi. Tôi cũng U.40, cũng phòng không và trợ lý cho ba đời sếp trưởng rồi. Ba sếp trước đều là đàn ông đàn ang cả, đều tướng mạo phi phàm cả, đều râu hùm hàm én mày ngài, bụng như cái trống thân dài thước tư. Điều quan trọng là tuổi đời, tuổi nghề của cả ba đều hơn tôi, vậy nên có bị mệnh danh ngủ quên dưới cờ cũng không sao. Có bị chê là bị tắc hạ phá thượng, đầu óc không minh mẫn nên tứ đời làm trợ lý cũng không sao. Điều quan trọng nữa là, tôi chưa vợ nhưng không có ý nghĩ không thèm có vợ, không thèm đến một nửa của mình đang lưu lạc trên giường của ai đó, nên làm trợ lý của mấy sếp nam thỉnh thoảng còn có được tí dấm tí mẻ. Giờ đây sếp lại là nữ, cùng U.40 nhưng xem ra còn sinh sau tôi đến mấy ngày. Thôi thì cũng đành, bởi họ váy cao, chân dài tài cao làm sếp cũng không sao, nhưng tôi ngồi mà tưởng tượng đến cảnh tháp tùng sếp đi công tác, ngoài làm con ngựa thồ công văn tài liệu như trước đây đã đành, giờ lại phải thổ thêm một lô xích xông phụ tùng, quang gánh với xoong nồi thìa nĩa của cánh đàn bà con gái nữa thì nhục quá. Rồi những chuyến công tác xa rêm mình nhức mỏi cần có tí mát mẻ thì sếp mát xa rồi đến mát gần, còn mình chí ít cũng được tí mát xa, cũng có hôm tiền nong nó rủng rỉnh thì kiếm lấy một nửa thân xác lưu lạc của thằng đàn ông nào đó mà mát gần cho đỡ bức xúc.

     Giờ sếp là nữ, từ nay đi công tác luôn phải hát bài ca đi đày thôi.

     Chán, tôi vào mạng tìm quên với những người tình ảo. Tuy trình độ gõ mổ cò nhưng tôi vẫn đáp ứng được một lúc đến ba, bốn em. Nói chuyện vắng mặt cũng hay ra phết, em nào cũng khen tôi ăn nói có duyên, đẹp trai, đa tình, sâu sắc và tinh tế. Sai, sai bét nhè thè le. Được như mấy em khen thì anh đây bây giờ không còn phải ngồi xào khô bàn phím máy tính, chat suông với mấy em như thế này nữa đâu.

     Sau mấy ngày chọn lựa bạn tình, sàng lọc kỹ lưỡng về tính tình, trình độ, sở thích, cuối cùng cũng tôi lưu lại“ních” codon làm bạn tình trăm năm – tất nhiên là nếu mạng internet toàn cầu không bị đánh sập vĩnh viễn.

     Tôi và em codon thường lên mạng vào những giờ nghỉ trưa, vậy nên tôi cũng bỏ luôn những giấc ngủ trưa đầy mộng mị để đóng cửa lại mở máy hú hí với người tình. Cứ như thế khoảng hai tháng trời thì chuyện không chỉ là ảo nữa rồi. Tôi ngày ngày cứ háo hức đợi đến chính ngọ là mở máy và bên kia, bao giờ cũng vậy, codon gửi tặng tôi một nụ hôn nóng bỏng cả mình mẩy. Phải thú thật rằng hai tháng qua – kể từ ngày có sếp mới về – nhờ có codon mà tôi còn sống được, còn quên đi được cái thực trạng vô cùng bi đát của cơ quan, của tôi. Trong những lần chát chít, ngoài nói chuyện tình cảm yêu đương, tôi tâm sự hết với codon nỗi buồn tôi đang phải oằn lưng gánh hai tháng nay. Có lúc cảm xúc lên tràn trề, tôi còn chat một câu in đậm: “Thà làm đầy tớ thằng không tóc còn hơn làm thầy… tóc dài đầu ngắn”. Phải đến một lúc lâu mới thấy codon nhấp nháy trả lời: “Em đồng ý với anh điều đó, nhưng liệu có cực đoan quá không? Phải xem phía dưới bộ tóc dài là cái đầu như thế nào đã chứ anh yêu?”. May nhờ câu trả lời có hai chữ anh yêu nên tôi cũng đỡ đi được phần nào bức xúc.

nửa đang lưu lạc

Chuyện cứ thế, cứ thế, cho đến một ngày, tình cảm của chúng tôi không còn có thể ảo tình qua mạng được nữa, tôi hẹn codon ra gốc bằng lăng thứ chín cuối vườn hoa Con Chuột để được gặp nhau, tôi sẽ mặc áo trắng thắt cà vạt hoa cà, còn codon sẽ mặc váy ngắn, áo màu cà rốt và tay trái cầm một bông hồng, thời gian là chính ngọ ngày rằm. Được em nhận lời, lòng tôi mừng khấp khởi, đang trên đà thắng lợi, sẽ xốc tới hôn nhân… Nhưng, đúng là cuộc đời luôn có những chữ nhưng chết tiệt. Sáng ngày rằm sếp gọi tôi lên phòng nhỏ nhẹ: “Anh chuẩn bị chúng ta đi công tác miền Nam nhé”. Tôi hốt hoảng: “Đi ngay bay giờ?”. “Đi ngay. Vé máy bay bên hành chính họ đã đặt, tôi cũng chỉ mới biết kế hoạch sáng nay, anh thông cảm về chuẩn bị ra sân bay kẻo không kịp”. Biết nói gì hơn nữa đây, muốn nói thì hãy làm sếp mà nói, muốn ra lệnh thì hãy làm sếp mà ra lệnh, vả lại tôi củng chả có lý do gì chính đáng mà xin không đi công tác cả, chẳng lẽ bốn mươi tuổi đầu rồi mà lại nói là trưa nay tôi phải đến gốc bằng lăng thứ chín ở vườn hoa Con Chuột hẹn gặp người yêu? Nói thế thì ngượng chết đi được. Tôi rút máy điện thoại di động, chợt ngẩn người, chúng tôi chưa có số của nhau, biết làm sao đây, một nửa lưu lạc bốn mươi năm của anh ơi, anh không thể để em lưu lạc lâu hơn được nữa. Nhưng anh cũng không thể cãi lại sếp của anh, không có em anh vẫn sống được bốn mươi năm nay, còn nếu bị sếp đuổi việc thì ngay ngày mai anh chết mất ngáp. Thôi thì đành, em cứ lưu lạc thêm vài ngày nữa, anh về rồi chúng ta tính tiếp.

     Tôi vội vã xuống tài vụ ứng tiền, ngoài tiền lương ra, em còn bảo tôi ký nhận thêm một khoản tiền gấp đôi tiền lương nữa. Tôi trố mắt nhìn, em lại nhoẻn cười – đúng là mặt được bạc – tôi nghĩ. Em nói: “Tiền phúc lợi tháng này đấy, cứ được như thế này là sống rồi anh ạ”. Ra thế, hai tháng tôi chìm đắm với em codon thì cỗ xe cơ quan đang từng bước ì ạch nhưng tiến lên dốc một cách vững chắc.

***

     Đúng ngọ ngày rằm, chúng tôi đến sân bay Tân Sơn Nhất. Trong khi chờ xe đến đón, tôi vội mở laptop ra hú họa xem em có lên mạng không, biết đâu ra vườn hoa Con Chuột không thấy tôi, về nhà em sẽ lên mạng kiếm tìm và chửi rủa. “Ních” codon đang sáng, tôi thót tim chờ một câu xỉ vả, nhưng như không tin vào mắt mình, em gửi vội cho tôi một nụ hôn kèm theo lời xin lỗi: “Em phải đi công tác miền Nam gấp nên không tới gặp anh được”. “Em đi tỉnh nào?”. “Thành phố Hồ Chí Minh”. “Bây giờ em đang ở đâu?”. “Em đang chờ xe đến đón ở sân bay Tân Sơn Nhất”. Tôi lạnh toát mồ hôi hột vội ngước lên nhìn, hàng ghế bên kia, sếp cũng đang ôm trong mình một cái laptop.