Chợ ế cho nên chim phóng sinh cũng ế. Đứng trước cửa đền từ sớm, không thấy ai mua nên cô gái bán chim đẩy xe đến án ngữ trước đầu ngõ chợ Võ Văn Tần mong có khách.
Sau baga chở một cái cũi bao lưới sắt năm tầng đầy chim én, loài chim thường thấy đậu trên dây thép đường liên tỉnh, chuyên ăn sâu bọ côn trùng phá hại mùa màng. Ở nhà quê, mỗi khi đốt đồng, loài chim bạn nhà nông này rủ nhau rất đông đến bay lượn trên khói, săn cào cào, châu chấu làm vui lòng người, vẽ nên bức tranh quê vô cùng sống động.
Lũ chim bị nhốt chật chội trong lồng, có lẽ lâu rồi không được ăn không được uống, con nào con nấy mệt lử, nếu được thả ra ắt có những con không còn cất cánh lên nổi phải tấp xuống đâu đó hoặc lủi vào nhà nào trong phố để trẻ bắt chơi, hoặc mèo tha, còn người lớn vội vứt ra ngoài vì sợ xui xẻo: “chim sa cá lụy”. Trông dánh ủ rũ của hang mấy trăm cánh chim bé nhỏ, chợt nghĩ chúng cũng đang nhớ bầu trời xanh, nhớ tổ ấm, nhớ quả trứng tròn trắng trong, nhớ đàn con chưa mở mắt chít chiu mong bố mẹ tha mồi về mớm, đau long hình dung đến cảnh ngộ trứng ung đàn con xơ xác. Một số con không chịu nổi cảnh ngục tù chật chội lăn ra chết, ức phơi trăng trắng lên vách lưới.
– Mua đi bác!
Tất nhiên tôi không mua và đã phải đón lấy ánh mắt nhìn không mấy thiện cảm rằng không biết “làm phước”.
Tôi không trách cô gái vì đó là nghề sinh nhai của cô, nhưng buồn vì cái hủ tục. Thì ra ngày xưa người ta cũng biết chế ra tập tục để moi tiền người nhẹ dạ, cung như thị trường ngày nay người ta cũng chế ra những của lạ để moi tiền khách hang bằng những món xa xỉ. Chứ có thành thánh nào bày đặt chuyện ác đức hại loài chim có ích bảo vệ môi trường không còn biết hướng nhà để mà về?
Cái gì bên ngoài cổng đền không phải là đền.
#chimphóngsanh #làmphước