Tác giả: Văn Thành Lê
Ảnh minh họa: Hồng Thiện Cường
Sau khi hắn trả bài một cách xuất sắc, nàng co rúm người ôm ngang ngực hắn. Hắn quay qua kéo sát người nàng vào mình. Như mọi lần, tay trái hắn luồn qua gáy, vuốt vuốt mái, tay phải hắn xoa dọc sống lưng nàng. Cảm giác thiu thiu bắt đầu xâm chiếm hai mí mắt và não trạng thì hắn giật mình bởi tiếng thủ thỉ của nàng trong đêm nghe lớn lạ lùng:
– Ơ, sao lông nách anh dạo này lâu lên vậy, hơn tháng rồi còn gì.
Hắn giật mình kéo tay phải về sở nách. Ở, nhẵn trụi. Cũng đã khá lâu. Cả tháng rồi. Nàng nhớ chính xác. Sao lần này chẳng thấy cái lông nào mọc ra. Không dưng hắn tỉnh hẳn. Nàng thì sau khi bâng quơ nói xem ra bắt đầu ngủ. Hắn khế kéo tay trái ra và đưa gối vào đỡ dưới đầu nàng. Đưa tay qua nách trái. Vẫn như thường ngày, rậm rạp. Không dưng hắn thấy hơi lạnh người. Cái lạnh chạy dọc sống lưng và khẽ rùng mình một nhịp. Hắn chạy vào nhà vệ sinh, bật điện. Đập vào mắt hắn là một Adam. Chẳng có gì khác thường. Nhưng giơ hai tay lên cao. Nách phải nhẵn trụi.
Hắn xả nước ào ào. Hắn chà xà bông liên tục vào nách phải. Dí sát vào gương. Chẳng thấy dấu hiệu của những chân lông mọc đâu cả. Hắn hoang mang thật sự. Liệu có phải dấu hiệu bị gì không? Bệnh gì? Vừa lau người vừa quấn khăn tắm hắn vừa nghĩ. Ý nghĩ bám riết tới mức hắn luống cuống phải quấn tới lần thứ ba chiếc khăn mới cố định được từ phần rốn trở xuống.
Hắn quay ra. Nàng đã co thân lại, kiểu co của một thai nhi, nằm ngoan như một chú mèo. Có một thống kê chỉ ra rằng, đa số con người luôn giữ mãi tư thế 9 tháng 10 ngày ấy trong suốt cuộc đời mình không biết là để phòng thủ với cuộc đời hay dấu tích còn vương lại của 9 tháng 10 ngày? Chiếc chăn trên ngực nàng rơi trễ nải xuống phía dưới, hắn kéo chăn lên cho nàng và kê lại gối, sau đó bước nhanh lại chiếc laptop để ở góc phòng.
Chiếc laptop có bộ ram mạnh để chạy các phần mềm đồ họa, công việc của hắn, thường ngày chạy cực nhanh sao giờ này hắn cảm giác nó chậm như sên bò. Trên kể tường, đồng hồ chỉ 0 giờ 30 phút. Tích tắc. Tích tắc. Cữ này mọi ngày hắn đã lặn sâu vào đêm theo giấc ngủ, giống nàng đang ở giường kia. Hắn vẫn có thói quen thường ngủ trước 0 giờ. Có thể dậy sớm bất cứ lúc nào, nhưng ngủ là nhất định phải trước 0 giờ. Vậy mà giờ hắn đang thức, tỉnh thao láo. Chỉ vì mấy cái lông nách.
Màn hình hiện lên, hắn mở liền cùng lúc năm giao diện và gõ nhanh những cụm từ liên quan trên thanh tìm kiếm. Sau vài giây, chẳng thu được gì ngoài mấy sản phẩm quảng cáo thuốc lăn nách, trị lông nách và vài thứ lông khác mọc không theo quy hoạch. Loay hoay thêm 15 phút nữa. Kết quả chỉ là số không. Hắn bắt đầu hoang mang. Liệu đây có phải dấu hiệu của một bệnh lý mà loài người chưa phát hiện ra? Y học thế giới chưa từng thấy?
Sáng ra, hắn tỉnh giấc thì nàng đã đi làm từ lâu. “Anh dậy nhớ ăn mì xào chả rồi đi làm nhé. Em đậy ở trên bàn”. Nàng luôn chu đáo như vậy. Nhưng không kịp nữa rồi. Hắn vội vàng vệ sinh cá nhân và thay đồ. Tưởng dậy trễ, thời gian gấp gáp không cho hắn nghĩ thêm gì nữa, không may lúc hắn thay chiếc áo sơ mi, cái nách phải lại đập vào mắt hắn. Câu chuyện tối qua trở lại. Hắn không còn nhớ tô mì xào nàng dành cho hắn với cả gia vị của sự thương yêu trong đó. Hắn dắt xe ra khỏi nhà.
Qua ba ngã tư, bảy ngã ba và vượt chín lô cốt, hắn tới được cao ốc văn phòng của công ty. Lọt vào thang máy, hắn thở dài, vậy là không trễ. Không hiểu sao sáng nay đường lại không kẹt xe. Một sự lạ. Nhưng thang máy vừa nhảy qua tầng lầu thứ ba hắn thấy hắn lấp loáng bốn phía thang máy. Tự dưng hắn rụt tay lại, khoanh trước ngực ở tư thế cố thủ, cảm giác cái nách cứ dợn dợn trong người.
Lao vào phòng làm việc, hắn gặp ngay nụ cười cởi mở của sếp, thêm một sự thể lạ nữa. Cô bạn đồng nghiệp ngồi phía đối diện cũng cười, xinh như mộng. Hắn bật máy tính. Hôm nay hắn phải hoàn tất bản thiết kế để sếp duyệt. Nhưng bản thiết kế dở dang trên máy cứ ẩn hiện nụ cười của sếp, của cô bạn đồng nghiệp. Hắn thấy đầu ong ong. Đấy không phải nụ cười chào ngày mới. Nụ cười có ẩn ý? Hay cười gì ở hắn. Hắn tới công ty với bộ dạng bình thường. Khóa quần đã kéo. Cười gì chứ? Hay mọi người phát hiện ra hắn có gì đó bí hiểm? Cái nách. Ôi, cái nách. Phải cái nách không? Không lẽ mọi người nhận ra hắn đang gặp sự cố với cái nách?
Hắn không thể tập trung được. Hắn vội chạy vào toilet. Với chiếc áo sơ mi cộc tay hắn chỉ việc giơ ngang tay lên là thấy trọn cả nách. Chẳng có gì biểu hiện dấu hiệu của những tập đoàn lông thuở nào. Nghiêng trái nghiêng phải. Không có gì. Quay ra bàn làm việc. Sếp lại cười. Em đồng nghiệp lại cười. Hắn thấy hoang mang thật sự. Liệu có phải hội chứng của căn bệnh gì không? Ung thư cũng nên. Một loại ung thư mới mà người ta chưa phát hiện ra. Thời buổi giờ quay đâu cũng thấy ung thư. Đến cái móng tay khéo cũng ung thư nốt. Vậy ung thư nách chẳng có gì là không thể. Nhưng mà tại sao mới ung thư được cơ chứ?
Hắn bắt đầu cố tĩnh tâm để đi tìm nguyên nhân. Ăn uống ư? Từ bé tới giờ hắn luôn ăn uống hợp vệ sinh. Từ ngày có nàng về ở chung, chuyện ăn uống càng khoa học hơn. Nguồn nước cũng đảm bảo chứ. Nghĩ rồi hắn lại tự trả lời, cũng chẳng biết đâu là sạch đâu là bẩn. Cứ như sách nói thì một khi đồng tiền làm ô nhiễm não trạng con người thì các sản phẩm do con người làm ra chẳng có gì đảm bảo nó không bị ô nhiễm. Hắn thấy hoang mang thật sự. Nhưng cả tháng vừa qua ăn uống cũng như trước thôi. Sao bây giờ nó mới biểu hiện. Không lẽ độc tố tích tụ từ lâu, tới giờ mới đủ độ để gây triệu chứng?
Hắn nghĩ ngay tới việc phải đi khám bác sĩ. Nhưng hắn không biết bác sĩ nào, ở đâu? Xưa giờ hắn không cần tới một viên thuốc C huống hồ là bác sĩ. Gọi điện cho nàng. Nàng nói vậy tranh thủ giờ nghỉ trưa đi đi. Nhấp nhổm trên ghế không yên. Hắn gọi điện liên hệ, bác sĩ nói buổi trưa phòng khám đóng cửa. Hắn xin một cái hẹn buổi chiều, bác sĩ cáo bận, đi ăn đám cưới. Nói mãi bác sĩ cho một cái hẹn đến tận cuối tuần. Ôi, cuối tuần, năm ngày nữa. Hắn sẽ sống thế nào trong năm ngày nữa đây?…
Buổi chiều ấy hắn nộp lại bản thiết kể cho sếp mà đầu lo lo không biết có sai sót gì không? Hắn tặc lưỡi, thôi kệ. Hắn đâu còn tâm trí nào để sửa lại nữa. Sếp nhận bản thiết kế, nói lời cảm ơn, khuyến mãi thêm nụ cười. Đấy đích thị là nụ cười cảm ơn, thân thiện. Vậy mà hắn cứ nghĩ là nụ cười đểu khi sáng. Nghĩ rồi hắn bước nhanh, không kịp cho nụ cười của sếp kịp rớt xuống đất.
Trên đường chạy xe về nhà, chiều đã tàn nên hắn không khoác thêm áo ngoài. Chiếc áo sơ mi cộc tay tha hồ để gió lùa vào hai nách. Hắn thấy khó chịu. Dừng xe lại bên đường để khoác thêm áo bụi. Bất giác đập vào mắt hắn là cô nàng diễn viên kiêm ca sĩ cộng thêm người mẫu thời trang trên tấm quảng cáo to tổ chảng ngự trên nhà cao tầng ở ngã tư phía trước. Tấm biển quảng cáo định vị ở đấy đã khá lâu mà hôm nay mới tác động vào não trạng hắn. Chỉ vì cô nàng quảng cáo cho một sản phẩm lăn nách nổi tiếng. Một cánh tay giương cao, tay kia đưa con lăn nách qua. Lại nách. Hắn lẩm bẩm. Có vẻ thiên hạ thích trêu ngươi hắn.
Về tới nhà, hắn gặp ngay lời trách yêu của nàng. “Sao sáng làm gì mà anh không ăn đĩa mì em đã cất công xào?”. Hắn cười trừ cầu hòa, nhảy nhanh vào nhà tắm. Sau khi trút hết quần áo ra. Một lần nữa hắn dán nách phải vào sát chiếc gương. Vẫn chẳng có dấu hiệu khả quan. Không có câu trả lời. Nhanh nhất cũng phải tới cuối tuần hắn mới có một lời nhận định gì đó về vấn đề này, dù nhận định đó chưa chắc đúng.
Bước ra khỏi nhà tắm, nàng kêu hắn nhanh để ăn tối. Buổi cơm tối bao giờ nàng cũng chăm chút cẩn thận. Đi làm cả ngày, trưa ăn cơm văn phòng chán ngắt, nên bữa tối luôn là cách tốt nhất để hâm nóng lại mọi thứ trong ngày. Nàng và hắn đều ý thức được việc ấy. Thông thường bữa tối luôn đầy tiếng cười. Riêng hôm nay hắn thấy lợn cợn trong đầu. Các món ăn vẫn ngon như tài nội trợ của nàng vốn thế: canh chua cá lóc, sườn kho chua ngọt, thêm đĩa rau sống với bát nước chấm rất đằm lưỡi và mấy trái ớt hiểm dành riêng cho hắn. Nhưng hắn ăn cứ thấy nhàn nhạt, nhai lạo xạo, mất hết vị giác.
Trong bữa ăn, nàng đề cập tới chuyện cưới hỏi. Hắn ấm ớ, ật ờ cho xong. Nàng kêu, sao anh hôm nay lạ quá. Kể ra hắn và nàng quen rồi yêu nhau cũng đã gần ba năm. Thời gian đủ để đi guốc vào bụng nhau. Giữa thành phố ồn ào nhưng rất dễ cô đơn này, hắn và nàng đã quyết định gom về một mối từ một năm nay. Gia đình hai nhà ở quê đã đi lại như hai ông bà thông gia. Chuyện cưới xin chỉ còn là thời gian. Lý do để mọi thứ ổn định rồi mới cưới đến lúc này xem ra đã cũ.
Hôm nay nàng nhắc đến cũng chính đáng thôi. Thiên hạ bắt đầu vào mùa cưới. Nếu không nhầm tối qua hắn đứng ngoài lan can đã thấy lành lạnh hơn. Mùa sắp về. Đồng nghĩa với nó là những tổ ấm bắt đầu vào quỹ đạo dựng xây. Vậy mà hắn trả lời nàng về vấn đề quan trọng bậc nhất trong cuộc đời hai người một cách hời hợt, như người bệnh đái tháo đường cắn nhầm phải viên keo ngọt. Mà hời hợt chỉ vì mấy cái lông a nách. Bảo thể có bực không chứ? Tất nhiên nàng không biết để bực.
Khi nàng rửa chén bát và dọn lại bếp ăn thì trên truyền hình đưa tin về một vụ cháy lớn ở một khu rừng rậm nhiệt đới bên Nam Mỹ. Hình như rừng Amazon thì phải. Bản tin nói vẫn chưa xác định được nguyên nhân cháy rừng. Có thể là do biến đổi khí hậu, nhiệt độ quá cao, mùa khô nên rừng tự cháy. Đây chính là sự trả lời của tự nhiên trước những tác động của con người. Đoạn cuối bản tin nói, phải rất lâu nữa khu rừng này mới có thể khôi phục lại. Từ một khu rừng rậm nhiệt đới, vành đai bảo tồn thiên nhiên giờ chỉ có thể trở thành savan cỏ bụi trong nay mai quả là không tưởng tượng được. Bất giác hắn nhớ tới cái nách. Liêu cái nách hắn có chung số phận ấy? Những chiếc lông nách có thể mọc lại được không?
Đêm ấy không hiểu sao khi gần gũi nàng, hắn mạnh mẽ khác thường. Và vẫn như mọi ngày, hắn luồn cánh tay trái qua nàng sau khi xong chuyện. Tay phải kéo nàng sát vào lòng, xoa xoa dọc sống lưng nàng. Giấc ngủ kéo tới chập chờn. Hắn thấy nách mình cứ nóng lên. Không lẽ nách hắn cháy. Lửa đang bốc lên cao. Cao lắm. Cứ như đám cháy rừng. Hắn thấy mình kẹp hai nách thật chặt. Tưởng sẽ hết cháy. Nào ngờ càng kẹp lại càng nóng. Hắn chạy vào nhà tắm, chiếc vòi hoa sen phun nước ào ào liên tục, nhưng chẳng khá hơn. Cứ như vòi hoa sen phun xăng chứ chẳng phải nước. Hắn không chịu được nữa rồi. Hắn la lên.
Gì vậy anh?
– Cháy, cháy!
– Cháy gì đâu?
– Cháy, à, mơ, anh mơ thấy cháy.
– Thôi, không sao. Ngủ đi. Mai đi làm sớm nữa. Ơ, mà anh dịch ra chút đi, lông nách đâm vào em khó chịu quá.
Hắn giật mình kéo tay phải về nách phải. Ừ, có vài cái lông nhú lên, sao hắn không biết nhỉ? Hay hắn đã hoảng quá mà không biết gì nữa. Tự dựng hắn thấy nách phải mình nhồn nhột. Cứ như thuở dậy thì cách đây mười ba mười bốn năm. Hắn kéo sát nàng vào người, thủ thỉ: “Cuối tuần mình về quê bàn chuyện cưới xin với bố mẹ nhé”. Hắn thấy nàng khẽ mỉm cười rồi rúc đầu ép sát ngực hắn, thiếp đi.